Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 326: Một nơi tốt hơn


"Chủ đề?"

Amy nghiêng đầu nhìn Bologo, người mà vừa mới tặng cho nàng vài vết xước trên mặt khiến nàng trông như một con mèo hoang.

Bologo nói: “Giống như opera, phim cũng cần một chủ đề."

“Ta không thể nghĩ ra chủ đề nào.” Amy nói sau một lúc bối rối.

"Không có chủ đề nào cũng là chủ đề... như hai ta hiện tại," vết thương của Bologo đang dần lành lại, "Ta không biết rốt cuộc hai ta đang chiến đấu với cái gì."

“Chỉ là đang trút bỏ cảm xúc mà thôi.” Amy hình dung cuộc chiến giữa hai người.

"Sau khi đã trút bỏ hết cảm xúc thì giờ hẳn nên có một cuộc nói chuyện nghiêm túc?"

Bologo đột nhiên cảm thấy thoải mái. Tuy không biết Amy muốn làm gì ở lần tua lại thứ tư này, nhưng Bologo bỗng cảm thấy cái kết của lần tua lại này không đến nỗi nào tệ lắm. Chỉ khổ đội trưởng của mình.

Trong lúc mình đấu trí và đấu dũng với cô gái này thì Lebius đang thực sự chiến đấu trong một trận chiến đẫm máu.

Amy lạnh lùng nhìn Bologo, nàng vẫn không hề có ý định nói chuyện, không chịu mở lòng với bất cứ ai.

Đột nhiên Amy nhào lên trên người Bologo, sau đó áp hai chân lên đùi hắn. Động tác này trông vô cùng thân mật, cứ như thể Amy muốn ôm lấy Bologo.

"Biểu cảm gì đây?"

Amy nhẹ nhàng ôm lấy cổ Bologo và hỏi với vẻ khó hiểu.

"Đôi mắt của ngươi như đang nói với ta rằng hãy xéo đi... Ta nhớ những cảnh tán tỉnh đó. Nhân vật chính nào cũng rất thích tình tiết kiểu này, phải không?"

Bologo cố gắng vùng vẫy nhưng không còn chút sức lực. Sau khi bị trúng viên đạn cấm linh vào người, Amy đã nhân dịp Bologo đang suy yếu mà đổ thêm vài lọ độc dược khiến ngay cả một kẻ bất tử lúc này cũng khó lòng mà chịu nổi.

"Mấy tình tiết đó thực sự rất hay, nhưng ta nhớ rằng không có phần như này trong cốt truyện phải không?"

Bologo liếc xuống. Sau khi đầu gối của Amy tác động một lực nhỏ, con dao găm cắm vào đùi Bologo lại bị ngoáy tròn khiến vết thương khó khăn lắm mới khép lại lại bị rách ra.

Đây không còn là một màn tán tỉnh nữa mà là một vụ giết người bí ẩn.

"Hả? Tác phẩm văn học phải hơi khác so với thực tế." Amy vừa nói vừa gật đầu.

Bologo chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn không cảm nhận được hơi thở của Amy mà chỉ có vài chấn động yếu ớt phát ra từ dưới khung máy nghe như tiếng tim đập.

"Ta không hiểu nổi ngươi muốn làm gì, Amy."

Lời này của Bologo là phát ra từ tận đáy lòng.

Bologo chưa bao giờ giỏi trong việc đoán lòng người, bởi vì dù sao công việc của chuyên gia không mấy liên quan đến chuyện này, đối mặt với khó khăn chỉ cần tung quả đấm sắt ra đập tan là xong.

Đoán được lòng người khác đã khó rồi chứ đừng nói đến lòng của một con rối giả kim.

"Nếu ngươi muốn ta ngồi ở đây một cách thành thật thì có thể nói thẳng với ta thay vì làm theo cách này."

Bologo không biết mình bị tê hay mất máu quá nhiều mà không còn cảm giác đau nữa.

"Dù gì thì ngươi cũng là một chuyên gia, chắc chắn sẽ không có mấy ai cảm thấy thoải mái khi giao quyền chủ động cho chuyên gia."

Amy không phủ nhận mục đích của mình, nàng khống chế Bologo lại theo một cách thức khá là bạo lực... chỉ vì cuộc trò chuyện khó hiểu này.

"Nơi đây khá giống..." Amy bất thình lình nói.

"Giống cái gì?"

"Xưởng giả kim."

Sau khi liếc một vòng xung quanh qua khóe mắt, Bologo phủ nhận, "Có gì mà giống?"

"Không, ý ta là bầu không khí."

"Bầu không khí?"

Bologo càng khó hiểu. Bầu không khí ở đây giống như một xưởng giả kim? Đây hẳn phải là hiện trường của một vụ giết người mới đúng.

Nhưng cũng phải thôi, sao mình có thể hiểu ý nghĩ của một con rối giả kim?

Amy không định giải thích gì thêm, quả thực nơi đây không giống một xưởng giả kim, nhưng Amy lại cảm thấy cách bài trí ở đây rất ấm cúng ngay cả khi đã phủ đầy bụi, xưởng giả kim khi xưa cũng thế.

“Ta nhớ lần đầu tiên gặp ngươi, sự tương phản quá quá lớn,” Bologo nói.

"Lần đó sao? Thực ra lúc đó ta giả vờ không được tốt cho lắm, lẽ ra nên ngoan ngoãn hơn hơn. Quá sinh động sẽ khiến người khác nghi ngờ."

Amy vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Bologo, nàng còn nói đùa với Bologo với vẻ khá hoạt bát.

"Đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.. Ta đã từng nhìn thấy ngươi trước đó."

"Lúc nào?"

Bologo im lặng, lộ vẻ mặt giễu cợt, hiện giờ thì hắn chỉ có thể dùng cách này để gây hấn với Amy.

Amy không nói gì mà chỉ coi Bologo như thân cây để nép mình vào đó như một con chim én.

Cảnh tượng này lẽ ra phải rất đẹp, nhưng hiện giờ Bologo lại đang bị thương, ngực vẫn còn rướm máu nên nso rất ghê rợn.

"Ngươi nói đúng, Bologo."

Giọng Amy nhẹ nhõm và dễ chịu đi phần nào, như thể chuẩn bị nói ra một bí mật nặng nề.

"Ta mong mỏi tình yêu và sự công nhận của sư phụ."

Tâm trạng của Amy rất bình tĩnh, nàng như đang nói chuyện với Bologo, nhưng cũng như đang nói với chính mình.

“Ta chỉ muốn sư phụ nhìn mình một lần thôi, ta tình nguyện hy sinh để Alice sống lại cũng chẳng có vấn đề gì...

Nhưng sau đó ta đã thay đổi, ta tìm được niềm vui mà mình chưa từng có trước đây, và biết sự kinh hoàng của cái chết."

Bologo giữ im lặng, đây không phải là thời điểm thích hợp để chêm thêm một câu đùa.

"Ta cố gắng kiềm chế dục vọng và nỗi sợ hãi của mình, nó giống như việc tự áp đặt khổ hạnh cho bản thân, là một kiểu hy sinh chính mình, ta cứ nghĩ mình đã vượt qua rất nhiều khó khăn sẽ khiến sư phụ nhìn mình lấy một lần..."

Giọng của Amy dừng lại trong vài giây, Bologo cảm nhận một cơn run rẩy, không chắc đó là sự run rẩy của khung máy hay là do Amy đang run.

"Tại sao lại thế? Bologo."

Amy hỏi Bologo.

“Tại sao khi sinh vừa ra ta đã trở thành vật thay thế cho ai đó?

Thực ra ta cũng muốn sống, muốn ăn nhiều món tráng miệng hơn, nghe nhiều nhạc hơn, xem nhiều phim hơn, ta muốn đi quan sát thế giới rộng lớn hơn thay vì bị mắc kẹt trong Khe nứt lớn âm u này."

Amy nắm chặt tay khi nói với giọng đầy phẫn uất.

“Ngươi ghét tất cả mọi thứ?” Bologo hỏi.

Amy suy nghĩ hồi lâu, sau đó chậm rãi buông lỏng nắm đấm, "Không hẳn."

"Sư phụ không sai, chẳng qua là ông ấy quá đỗi quan tâm đến Alice, Alice cũng không sai, dù sao nhờ nàng ta mới được sinh ra... Ai cũng không sai, thế nhưng lại tạo thành địa ngục của nỗi thống khổ này...

Ta không hiểu gì hết, con người thật phức tạp."

Amy rất khó chịu, nàng nghĩ mình rất muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt nên điều duy nhất nàng có thể làm là một khuôn bi thương kèm với quầng sáng thu hẹp trong mắt.

"Thật kỳ lạ, Amy."

Bologo cố gắng di chuyển cánh tay của mình để nhẹ nhàng ôm lấy Amy, "Tại sao ngươi lại nói ra điều này vào lúc này?"

Amy thì thầm, "Ngươi nói đúng, bỏ đi mà không nói lời tạm biệt đúng là một việc rất tồi tệ. Ta không biết làm thế nào mà ngươi lại tìm được ta, nhưng lẽ ra khi nhìn thấy ngươi ở lần tua lại trước ta nên nói lời tạm biệt."

“Tua lại thời gian?” Bologo giả ngu.

"Đây là lời tạm biệt cuối cùng, Bologo."

Amy không giải thích về việc tua lại thời gian mà chỉ nói rõ hơn về suy nghĩ của bản thân.

"Tạm biệt? Ngươi định làm gì tiếp theo?"

"Ừm, làm một vài việc rất quan trọng."

Amy ghé vào bên tai Bologo, rồi kín đáo chia sẻ bí mật này với hắn.

“Bologo, mặc dù đầu óc ngươi chắc có vấn đề, nhưng ngươi là người bạn duy nhất đối với ta.

Lần đầu tiên có người đón sinh nhật cùng ta, lần đầu tiên ta biết bánh sinh nhật có vị gì, lần đầu tiên xem phim, lần đầu tiên..."

Giọng của Amy yếu dần đi, nói ra những lời này không phải dễ dàng gì, nó gần như đã lấy hết sức lực của nàng.

"Cho nên, tất cả đều là lỗi của ngươi."

Bologo hỏi ngược lại, "Tại sao lại là lỗi cho ta?"

"Ngươi đã dẫn ta chứng kiến vẻ đẹp của thế giới này, lại còn khiến ta cảm nhận được thứ gọi là cái chết... Ta đã nhìn thấy ánh sáng, bởi vậy không thể chịu đựng nổi bóng tối nữa, dù chỉ là một giây hay một phút."

Amy ôm chặt lấy cổ Bologo rồi dùng sức như muốn bóp chết Bologo.

"Ta đã không thể quay lại làm một đứa trẻ ngoan như xưa, tất cả là tại ngươi."

Bologna im lặng, mặc dù lời nói của Amy mang theo một sự quở trách, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy có một chút gì đó... vinh dự?

“Bologo, ta đã quyết định, nếu sư phụ không yêu ta, thì ta phải yêu chính mình.

Ta muốn biến thành con người.

Ta không muốn trở thành vật thay thế cho ai đó, ta muốn sống.

Ta muốn ăn nhiều bánh ngọt hơn, nghe nhiều nhạc hơn, xem nhiều phim hơn và rời Khe nứt lớn để thăm thú thế giới rộng lớn.

Đúng, đúng vậy, đi cảm nhận cơn gió không bao giờ dứt nơi cao nguyên Nguồn Gió, đến cảng Tự Do để được thấy những con tàu của các quốc gia và đại dương bao la, đến vùng quê xanh tươi để dạo bước trên những cánh đồng..."

Amy đã thổ lộ bí mật giấu trong đáy lòng mình vào lúc này, nàng muốn trở thành một đứa trẻ ích kỷ.

"Trở thành con người? Sao lúc trước ngươi nói không muốn trở thành con người."

"Ta nói dối, ngươi quá dễ bị lừa."

"..."

Sau một lúc im lặng, giọng của Bologo lại vang lên.

"Ta không hiểu, Amy, tại sao trước kia ngươi khó chịu khi nhắc đến chuyện này mà giờ lại thổ lộ hết ra? Chỉ để nói lời tạm biệt?"

"Cứ coi như là thế đi."

"Ngươi mở lòng dễ dàng như vậy chỉ để nói lời chia tay?"

"Đây không thể coi là mở lòng."

"Như này mà vẫn chưa tính sao?"

"Nó giống như ta đang tâm sự với bản thân mình mà thôi, còn ngươi sẽ không nhớ gì hết."

Bologo ra vẻ bừng tỉnh, sau đó nói một cách thận trọng, "Ta... sẽ không nhớ được gì cả?"

"Giải thích thì hơi mất công, vì dù sao nếu ta có giải thích cho ngươi thì một lúc nữa ngươi vẫn sẽ quên thôi."

Sau khi nói ra những lời này, Amy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giọng điệu cũng xen lẫn vẻ vui tươi hiếm thấy.

"Ta không quan tâm đến kết quả, chỉ quan tâm đến quá trình. Dù ngươi có quên sau khi ta nói lời tạm biệt với ngươi thì ta vẫn hài lòng, như một cái hốc cây, ta không cần hồi âm của ngươi."

"Ta sẽ không nhớ gì sao? Nghe có vẻ khá ích kỷ."

"Đến lúc này rồi có còn ai quan tâm có ích kỷ hay không."

Amy đứng dậy khỏi người Bologo, hai người nhìn nhau, rồi Amy hôn lên trán Bologo.

"Ta sẽ đến một nơi tốt hơn."

Amy ấn một tay lên ngực Bologo để cảm nhận nhịp tim của hắn, đồng thời ấn tay kia lên ngực của mình và bóp nát ánh sáng của hạt giống không tưởng.

Nàng đang ngâm nga một bài hát mà Bologo khá quen, đó là bài trong số vài đĩa nhạc hắn mới mua gần đây.

"Cơ thể của ta là một cái lồng giam, còn tâm trí của ta là chìa khóa để mở nó..." (*)

"Gặp lại, Bologo Lazarus."

Ánh sáng vụt tắt, rồi một luồng sáng chói lọi hơn nữa bùng lên, biến thành một làn sóng ánh sáng rực rỡ nhấn chìm tất cả.

...

Máu đỏ tươi vương vãi khắp vách núi, mạch máu vừa to vừa thô bò khắp các tảng đá như dây leo. Trong đống bướu thịt khổng lồ kia đang sản sinh ra rất nhiều thứ điên cuồng, cạnh đó là rất nhiều xúc tu đang vùng vẫy, tham lam nuốt chửng mọi sự sống xung quanh.

"Đây không phải là Trí Tưởng Tượng Tạo Vật," Lebius nhìn đống máu thịt đang bành trướng, "Trái tim bất diệt cuối cùng vẫn mất kiểm soát sao?"

Đống máu thịt tởm lợm đã nuốt chửng mọi vật chất xung quanh, xưởng giả kim đã bị nó trùm lên hoàn toàn giờ trông giống như một hang ổ treo lơ lửng nằm ngay giữa trung tâm.

Vô số phản ứng Aether kinh khủng đang phát ra từ đó, nơi đó chắn hẳn là trung tâm của chiến trường.

Lebius đang định rời đi thì nhìn thấy ánh sáng chói lòa bùng lên từ phía dưới Khe nứt lớn khi quay đầu lại.

Hạt giống không tưởng đã bị phá hủy, lần tua lại thứ tư sắp kết thúc.

"Không đến nỗi nào, ít nhất thì trong lần tua ngược này đã thu thập được lượng lớn thông tin."

Lebius thì thầm, sau đó nhìn sang bên cạnh, nơi đó có mấy bóng người vẫn đang theo sau.

Hood, Gold, Fast, cả ba người đều có những vết thương đáng sợ trải khắp toàn thân, đồng tử của cả ba giãn ra, xen lẫn tia sáng xanh mờ trong đó.

"Hẹn gặp lại trong lần tua ngược sau."

Lebius xua tay và nói với ba người đã chết.

Lần tua lại thứ tư kết thúc.

Lần thứ năm bắt đầu.

(*): nếu mình không nhầm thì là bài My Body Is A Cage của Peter Gabriel.